“Và tuổi 40, nhận ra mình có vui hay không, không phải vì mình đẹp hay mình tài năng… Mà chỉ đơn giản là mình có khỏe mạnh
1.
Tuổi lên 10. Mỗi ngày hầu như đều không biết gương mặt mình đẹp xấu ra sao. Đa phần đều nhìn vào gương mặt của cha mẹ để biết cách vui buồn. Và, đôi khi nhận thức rất rõ, mình chính là tấm gương phản chiếu cảm xúc thường ngày của những người thân yêu!
2.
Tuổi 20. Có thể loáng thoáng đâu đó đã biết mình đẹp xấu thế nào. Nhưng lòng vẫn nhiều hoài nghi, bởi nỗi lo không biết trong mắt của người khác, hình ảnh của mình hiện lên ra sao. Làm điều gì, hành xử ra sao… đều để ý đến ánh nhìn của thế giới chung quanh. Lúc nào cũng muốn mình lẩn trong đám đông, mình là đám đông… sợ nhất cảm giác mình sẽ bị tách rời ra, đi ngược dòng chảy. Cô đơn thì có chút đáng sợ thật. Song cô độc, không rõ mình thuộc về đâu mới là nghiệt ngã nhất. Thành thử ra, tuổi 20 vẫn là sống cho người nhiều hơn cho mình!
3.
Tuổi 30. Đâu đó đã biết cách mỉm cười và hài lòng với những giá trị cũng như dung mạo của bản thân. Không còn quá lo người khác nghĩ gì về mình. Thích chọn những gì dung dị, nhẹ nhàng… Định nghĩa hạnh phúc bắt đầu bằng cụm từ đơn giản nhất- Bình an! Không ghét đám đông nhưng không còn hồ hởi lao vào như đã từng. Thấy một người thành công, đã biết vui cùng họ. Thấy một người xinh đẹp, lòng chợt hỏi không biết họ đã yêu quý và chăm sóc bản thân nhiều đến mức nào. Thấy một biến cố, lại nhủ thầm mình phải bình tĩnh mà vượt qua!
4.
Tuổi 40. Thật sự bắt đầu để ý nắng sớm trước hiên nhà, để ý ánh đèn đường chiều muộn trên phố, để ý những đổi thay trên gương mặt, mái tóc của bạn bè và những người thân yêu. Cuộc sống bắt đầu chậm lại không phải vì thời gian ngừng trôi đi, mà bởi đơn giản do ánh mắt không còn lướt nhanh như hồi còn trẻ.
Mỗi ngày, bắt đầu hiểu mình sẽ nhận tin buồn nhiều hơn tin vui. Khi mình già đi thì những gì mình yêu quý của ngày xưa, cũng bắt đầu bước vào ngưỡng của mất mát và chia lìa.
Tuổi 40, soi gương chỉ còn thấy gương mặt mình. Thấy vết chân chim nơi đuôi mắt, thấy điểm xuyến tóc bạc trên đầu, thấy nụ cười bớt ngạo nghễ… Chẳng còn quan tâm thế giới ngoài kia nói gì về mình nữa!
5.
Và tuổi 40, nhận ra mình có vui hay không, không phải vì mình đẹp hay mình tài năng… Mà chỉ đơn giản là mình có khỏe mạnh. Khi mà mỗi đêm trở mình, mỗi sáng bước chân xuống giường, mỗi lúc vô tình vận động mạnh… là thấy nhoi nhói đau ở đâu đó trong xương khớp.
Dù là mình có siêng năng tập thể thao mỗi ngày, siêng năng ăn uống healthy thì đâu đó vẫn có những triệu chứng lão hóa mà người trung niên hoặc người bước sang tuổi già phải chấp nhận, nhất là thoái hoá khớp. Lúc mình được bạn tặng sản phẩm Huacomplex để uống phòng ngừa thoái hóa khớp, mình biết rằng mình đang thuộc vào nhóm tỷ lệ 30% người Việt Nam trên 35 tuổi mắc bệnh xương khớp (trong khi tỷ lệ với người trên 65 tuổi là 60%).
“Uống nửa chai thấy đi lại nhẹ nhàng hơn rồi”
Dĩ nhiên tập luyện, ăn uống hợp lý luôn là hai thành phần rất quan trọng trong việc bảo vệ sức khỏe. Nhưng song song đó, có lẽ ai cũng cần sử dụng thêm thực phẩm hỗ trợ điều trị và dự phòng thoái hóa khớp. Sau tuổi 35 trở đi, dù muốn dù không, sức khỏe cũng đã bắt đầu ở bên kia của sườn dốc. Chỉ là vấn đề sức khỏe sụt giảm nhanh hay chậm là do chính bản thân biết cách điều chỉnh và chăm sóc.
Với mình, dùng Huacomplex thật sự rất tiện lợi và hiệu quả, không nghĩ rằng đây là sản phẩm của Việt Nam nghiên cứu và sản xuất luôn, uống nửa chai thấy đi lại nhẹ nhàng hơn rồi. Huacomplex là dạng dịch uống đựng trong chai 500ml, giúp tăng dịch nhờn bôi trơn khớp cũng như phục hồi đệm khớp. Đặc biệt là các bạn chơi thể thao thường xuyên hay những người già lớn tuổi thì càng nên sử dụng. Mà cái Huacomplex này hay ở chỗ chỉ cần sử dụng 2-3 hộp một năm là ổn, không cần thiết phải dùng thường xuyên như các sản phẩm khác.
6.
Tuổi 50. Tuổi 60. Hy vọng khi đó mỗi sáng thức dậy, đứng trước gương, đều thấy gương mặt mình tươi tỉnh với nụ cười!”
Nguyễn Phong Việt
Huacomplex cảm ơn anh, chúc anh thật nhiều sức khoẻ và niềm vui trong cuộc sống, trong công việc.